Mỗi chiều khi rải thóc ra sân, đếm gà thấy lạc hay mất một con, bà chủ bầy gà thường lịch sự lên tiếng rao, vọng sang hàng xóm:
- Nhà tôi vừa lạc con gà trống, ai thấy xin đuổi giúp về cho tôi!
Buổi tối vẫn không thấy về. Sáng sớm hôm sau, bà chủ gà lại rao rất lễ
độ lần nữa. Rao đến ngày thứ nhì, đã thấy khó tìm được con gà rồi, bà
ta lại rao gắt gao hơn nữa:
- Con gà của tôi nuôi bằng gạo, bằng thóc, mất tiền mua. Làng
trên xóm dưới, bên sau bên trước, bên ngược bên xuôi! Tôi có con gà
mái xám nó sắp ghẹ ổ, nó lạc ban sáng, mà thằng nào con nào, đứa ở gần
mà qua, đứa ở xa mà lại, nó dang tay mặt, nó đặt tay trái, nó bặt mất
của tôi, thì buông tha thả nó ra, không tôi chửi cho đơ..ớ..i!
Rao
như thế hai lần nữa không thấy gà về, là chiều hôm ấy bắt đầu bà con
láng giềng được nghe trọn vẹn bài ca mất gà. Bài chửi kẻ trộm hay ăn cắp
gà có vần có điệu hẳn hoi khiến lời chửi tiếng rủa trở thành một áng
văn chương dân gian độc đáo được truyền tụng đến tận hiện giờ: